Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Cho ta thả một sợi buồn...

Đâu phải lúc nào cũng được an nhiên , thư thái như mây trắng giữa trời kia đâu. Cuộc đời là những thác những ghềnh những đèo những dốc... cứ ngang nhiên chắn trước mặt ta. Giá như sợi tóc còn đen, đôi chân còn thẳng, thì tất cả những điều ấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cho ta thả một sợi buồn
Chiều nay giữa cõi vô thường, quên trôi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét